Cánh Diều Trong Gió

Thứ tư 15/02/17 13:39 PM - Bruno Ferrero

Một buổi chiều lộng gió tháng ba, một cậu nhỏ được ông nội dẫn lên đồi cao để thả diều. Một cánh diều to, đẹp rực rỡ. Nương theo chiều gió, cánh diều bay cao, bay cao mãi cho đến khi trở thành một chấm nhỏ trên bầu trời.

cánh diều trong gióSợi cước cứ trải dài ra theo cánh diều lên cao, nhưng ông nội đã cột chặt một đầu cuộn dây cước vào cổ tay cậu nhỏ. Ở trên bầu trời xanh thẳm, cánh diều bình yên đong đưa theo chiều gió. Hai con chim bồ câu mập mạp đang chao liệng chậm rãi gần đó, chúng bay lại gần cánh diều và bắt đầu tán gẫu, chúng nhận xét về màu sắc chiếc diều:

- Bạn mặc bộ đồ thiệt là trang nhã, lịch thiệp. – Một con nói.

- Này, bay với chúng tôi đi. Chúng ta sẽ thi xem ai bay được lâu giờ! – Con khác nói.

- Tôi không thể! – Chiếc diều trả lời.

- Tại sao thế?

- Bởi vì tôi bị gắn liền với cậu chủ nhỏ ở dưới mặt đất kia.

- Nhưng tôi có thấy gì đâu!

- Cả tôi cũng không thấy, nhưng thỉnh thoảng tôi cảm nhận có những cú giật thật mạnh của sợi dây.

Cuộc sống hàng ngày rất đỗi bình thường đến nỗi bạn quên mất rằng: chính cái bình thường ấy dệt nên ý nghĩa cuộc đời. Bạn hãy hạnh phúc nếu thỉnh thoảng Thiên Chúa có giật mạnh “chiếc dây” cuộc đời của bạn. Những cú giật giây ấy có thể là bệnh tật, sự rủi ro… chúng chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc giúp  bạn nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa. Bạn không thấy Ngài, nhưng thực sự Ngài gắn liền với bạn. Ngài sẽ không để mất bạn. Không bao giờ. Vấn đề còn lại là bạn hãy khám phá ra sự hiện diện của Ngài trong những bình thường của cuộc sống.

Trở lại Đầu trang

Chia sẻ khác